Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Núi rừng trong buổi chiều thu giữa cảnh hùng vĩ của thiên nhiên gợi nhớ những chốn xưa trong lòng người lữ khách. Tiếng suối rừng vang vọng từ xa tựa như khúc nhạc diệu kỳ, khơi dậy thêm nỗi niềm thương nhớ quê hương.Rừng gấm, thu nghiêng cánh lụa vàng, Lòng ơi! Còn rộn sóng Đà Giang? Mắt ta thăm thẳm niềm sơn cước, Loạn ý thơ đề lá cỏ hoang. Nghe suối chiều mưa lắng vọng âm, Nương xa dìu dặt tiếng sơn cầm. Lênh đênh sương phủ đường biên giới, Não giọng từ-quy nhỏ lệ thầm. Mây vướng cồn xa, núi bạc đầu, Nhà sàn nghiêng mái nhớ thương nhau. Người đi, bạt dấu chân hài sảo, Vạt áo chàm xưa có nhạt màu? Bếp lửa quây vuông, ánh mộng dài, Men rừng lên thắm má hồng ai. Ngón tay phơ phất mùi hoang thảo, Lượn nét mây vờn sợi tóc mai. Vạt xiêm cô gái lâm tuyền ấy, Thổ cẩm hoa viền lẩn sắc mây. Mắt lặng bâng khuâng tình bộ lạc, Củi rừng khói tỏa, giấc mơ bay. Hương vị nồng say tự thuở nào, Rượu cần chưa nhắp đã lao đao. Thâu canh vẳng tiếng khèn man dại, Dòng suối cô đơn cũng nghẹn ngào. Sương khói chân mi, bóng núi sầu, Đêm tàn nghe thác quặn lòng đau. Khúc ca huyền bí sơn thần dậy, Hòa tiếng nghìn xưa ngọn lửa sầu. Mưa hú ngàn lau, vượt ngọn đèo, Gió lùa hốc đá, suối tràn theo. Hồn thơm hoa lá ngừng hơi thở, Thoáng não nùng hương, mộng xế chiều. Áo xanh Sơn Nữ - Ôi huyền hoặc! Suối đọng màu lam cặp mắt rừng. Con hoẵng lạc bầy kêu đỉnh núi, Bỗng nghe trời biển nhớ mông lung. Ta mê tiếng vượn sầu muôn kiếp, Chim núi cầm canh, hoẵng gọi bầy. Nét mặt hoa rừng, mưa giấc ngủ, Ngàn thương, mái tóc xõa như mây.“Thằng Cuội”, một khúc hát đã lưu giữ trong lòng mọi người như giai điệu dân ca vượt thời gian, vẫn còn đọng sâu trong ký ức của mọi trẻ em Âu Lạc (Việt Nam). Vẻ đẹp rạng ngời của vầng trăng thắp lên trong tâm hồn trẻ thơ giấc mơ hồn nhiên được đến thăm một thế giới nhiệm mầu trong đêm trăng rằm. “Mười lăm tháng Tám Trời cho Mười lăm tháng Tám Trời cho Một ông trăng sáng thật to Các em thích cười muốn lên cung trăng Cứ hỏi ông Trời cho mượn cái thang”Bóng trăng trắng ngà có cây đa to Có thằng Cuội già là ôm một mối mơ (là ôm một mối mơ) Lặng im ta nói Cuội nghe Ở trên cung mãi làm chi? Bóng trăng trắng ngà có cây đa to Có thằng Cuội già ôm một mối mơ (là ôm một mối mơ) Gió không có nhà Gió bay muôn phương Biền biệt chẳng ngừng Trên trời nước ta (là trên trời nước ta) Lặng nghe trăng gió bảo nhau Chị kia quê quán ở đâu Gió không có nhà Gió bay muôn phương Biền biệt chẳng ngừng Trên trời nước ta (là trên trời nước ta)Có con dế mèn suốt trong đêm khuya Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ (là nên nghèo xác xơ) Ðền công cho dế nỉ non, Trời cho sao chiếu ngàn muôn Có con dế mèn suốt trong đêm khuya Hát xẩm không tiền nên nghèo xác xơ (là nên nghèo xác xơ)Sáng rơi xuống đồi, sáng leo lên cây Sáng mỏi chân rồi, sáng ngồi xuống đây (là sáng ngồi xuống đây) Cùng trông ánh sáng cười vui Chị em ta hãy đùa chơi Sáng rơi xuống đồi, sáng leo lên cây Sáng mỏi chân rồi, sáng ngồi xuống đây (là sáng ngồi xuống đây)Các em thích cười muốn lên cung trăng Cứ hỏi ông Trời cho mượn cái thang (là cho mượn cái thang) Mười lăm tháng Tám Trời cho Một ông trăng sáng thật to Các em thích cười muốn lên cung trăng Cứ hỏi ông Trời cho mượn cái thang (là cho mượn cái thang)Hay hả? Hay thiệt không hay là muốn làm cho cái ngã của Sư Phụ nó nổi dậy. Đặng quý vị cười chơi. Hả? Hay thiệt? (Hay thiệt!) Náo nhiệt là nó hay ha. Không cần biết.Thiên đường là chốn an bình và hạnh phúc; là cảnh giới Thiêng Liêng nơi vang vọng tiếng sáo du dương vượt ngoài trần thế, cho ta lắng nghe câu chuyện của con tim từ thuở hồng hoang.Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi, Bên rừng thổi sáo một hai kim đồng Tiếng đưa hiu hắt bên lòng, Buồn ơi, xa vắng, mênh mông là buồn...Tiên nga xõa tóc bên nguồn, Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu Mây hồng ngừng lại sau đèo, Mình cây nhuộm nắng, bóng chiều không điTrời cao, xanh ngắt. Ô kìa! Hai con hạc trắng bay về Bồng Lai Khi cao, vút tận mây mờ, Theo chim, tiếng sáo lên khơi, Lại theo dòng suối bên người tiên nga! Khi cao, vút tận mây mờ, Khi gần, vắt vẻo bên bờ cây xanh, Êm như lợt tiếng tơ tình, Đẹp như ngọc nữ uốn mình trong không Thiên thai thoảng gió mơ mòng, Ngọc Chân buồn tưởng tiếng lòng bay xa...Tình yêu là nguồn nuôi dưỡng của mọi hiện hữu. Khi tình yêu đến, thế giới bừng sáng niềm tin và sức sống. Con tim như đóa hoa nở rộ, vang vọng tiếng cười. Nhưng khi tình yêu vắng bóng, con tim héo úa, chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Chỉ với sự rung động của tình yêu chân thật, linh hồn mới tìm lại được mùa xuân vĩnh hằng của tuổi trẻ và niềm vui.Niềm vui của tình yêu chỉ thoáng qua Nỗi buồn của tình yêu dài vô tận Niềm vui của tình yêu chỉ thoáng qua Nỗi đau của tình yêu kéo dài suốt một đời