Cảm ơn. Mời ngồi. À. Trời ơi, tưởng đâu… Sư Phụ mới đi vô ở dưới kia thấy ngồi có một nhúm người, Sư Phụ nói: “Cái tiệm gì mà nhỏ xíu vậy?” Đến đây thấy cái tiệm lớn quá hả? Vậy thì mấy quý vị ngồi ở dưới đó có thể lên đây ngồi được mà. Ấy, đi đâu vậy? Không phải, không phải. Mấy người ở dưới lầu đó. Ham, nghèo mà ham. Ồ, tôi quên [mang theo] cuốn sách. Có cuốn sách nào để tôi đọc cho quý vị nghe không? Sách của tôi có đây không? Có sách nào không? (Dạ có, có.) Quý vị mạnh giỏi? (Dạ, giỏi.) Ờ. Có nhận ra được tui không? Nhận ra được hả? (Dạ được ạ.) Giống y như tui hồi xưa hả? (Dạ.) (Đẹp hơn, Sư Phụ.)
Mấy người ở dưới lầu đó có thể ngồi đây nè. Ngồi đằng trước nè nếu mà muốn. Tại vì ở dưới kia thì cũng ngồi dưới đất vậy thôi. Phải không? Có thể ngồi xích vô được thì xích vô. Quý vị cẩn thận nhé. Để cái này lên đó đi. Được không? Hay là mình để nó ở đằng kia? Được rồi. Tùy quý vị. Ngồi chỗ nào được thì ngồi. Đồng, cuốn sách của tôi. (Dạ có người đi lấy sách giúp Sư Phụ rồi.) Lấy kịp không? (Dạ kịp.) (Cách đây năm phút thôi ạ.) Ồ! Tuyệt. Cuốn sách về Trang Tử của tôi. (Trang Tử.) Cuốn sách về Trang Tử. (Vâng.) Nếu không được thì thôi ngồi ở dưới nha. Ở trên này cũng có thể ngồi được ha. Nhưng mà chắc thôi đi, để cho nó chạy tới chạy lui ha. Để mấy ông “cảnh sát” chạy tới chạy lui ha.
Bị cái gì vậy? Tay bị gì vậy? Tay bị cái gì đó hả? (Cái này mở, chúng con nghe được. Chúng con có nghe được thông dịch hay không.) Ồ, còn có tai nghe nữa hả? Sang quá. Làm sao có tai nghe ở đây hay vậy? Mấy cái tai nghe bị vấn đề, quý vị có thấy không? Có ai chịu trách nhiệm không? Thấy chưa, chúng tôi không có đủ nhân viên, cho nên hãy tự lo liệu nhé. Giơ tay lên lần nữa coi. (Ồ, bây giờ chúng con nghe được rồi.) Bây giờ? (Dạ. Khi anh ấy nói.) Hoặc có lẽ ai đó... (Anh ấy muốn chúng con giơ tay lên nếu nghe được anh ấy nói.) Có thể là ai đó đã giẫm lên tai nghe của quý vị, lên “tai” của quý vị. (Lên tai con.) Lên “tai” anh.
Rồi đủ chưa? (Dạ vẫn còn một chút.) Thôi ngồi xuống đại đi. Sao mà cứ dồn lại đây? Mình ngồi được chỗ nào thì ngồi chỗ đó đi ha. Quý vị đứng lên trên đi. Hay là sao? À, đứng đó cũng được. Nhưng mà đứng đó sợ bị dồn vô. Đồng, cô cứ ngồi trên đó đi. Ngồi đâu cũng được. Cô cũng có thể đến ngồi ở đây. Nhìn về phía tôi. Đừng để họ thấy mặt cô. Quay mặt hướng đây thì tốt hơn. (Để họ không thấy con ở đây…) Phải. Được chứ? Mọi người ổn định chỗ ngồi chưa? Ngồi hết được rồi hả? (Dạ.) Trời ơi, coi bộ ấm cúng quá hả? Hồi nãy Sư Phụ đi ra, nó nói rằng ở ngoài này lạnh lắm. Lạnh lắm, phải đội nón, mang găng đồ vô. Bây giờ ngồi đây đổ mồ hôi. Tại người đông quá đó. Cái này khỏi cần máy sưởi ha. Vậy mình mướn cái chỗ này người ta lời quá đi. Mùa đông khỏi cần máy [sưởi] ấm phải không? Rồi mùa hè thì khỏi cần máy quạt. Không phải, tại đổ mồ hôi nó lạnh.
Quý ông đó là ai? Ông đó là ai vậy? (Ông ấy tên là Dave.) Cái gì? (Dave.) Tôi biết Dave, nhưng... Đó có phải là người sẽ gặp tôi không? Không, không phải người đó, không. Hả? Không. Bảo ông ấy ngồi xuống ghế, chúng ta có tai nghe cho họ, làm ơn. Xin chào. Tôi tên là Thanh Hải. Quý vị biết tên tôi không? Quý vị thấy đó, bây giờ tôi bị trói chân trói tay vì không có sách nào ở đây. Sư Phụ không có cái cuốn sách mà trí huệ, thành ra ngồi đây, ngồi đợi, đợi “trí huệ” nó đến thì mới được. Tôi phải chờ “trí huệ” của mình đến. Vì vậy, bây giờ, tôi chỉ ngồi đây mà không có “trí huệ”. Tại hồi nãy có phỏng vấn mà, thành Sư Phụ lật đật quá quên. Không phải, tụi nó quên. Lẽ ra phải đem cho Sư Phụ.
Quý vị đi về có ngủ nghê gì chưa? À, đâu có cần đâu hả? Chỉ có tôi là cần. Quý vị chẳng bao giờ cần nghỉ ngơi, Quý vị luôn mạnh mẽ, khỏe mạnh và luôn hoan hô mọi lúc mọi nơi. Mập, mạnh khỏe rồi cái đi đâu cũng chồm chồm. Kêu hoài, Sư Phụ này, Sư Phụ kia. Trời, Sư Phụ mệt muốn chết. Hồi nãy về nhà là nằm liền. Vừa bước vào nhà là tôi liền hỏi: “Phòng ngủ ở đâu?”. Sư Phụ từ phi trường đi về nhà. Vô rồi mấy đứa nó mặt mày tươi tắn, hớn hở, hoan hỷ, hân hoan, hùng hồn đứng đó đón Sư Phụ, cười toét tới đây nè. Sư Phụ đi vô, mặt mày kêu bằng cái gì? Không phải hầm hầm, nhưng mà nó cũng cỡ đó. Mệt quá, không cười được. Cười nhưng mà giống như là mếu.
Cái đi vô, chưa có hỏi mạnh giỏi đồ gì hết, hoa chưa kịp đưa ra, Sư Phụ nói: “Phòng ngủ đâu?” Sư Phụ nói tiếng Tàu với cô người Tàu thị giả, nói: “Tôi muốn ngủ”. Tức là Sư Phụ muốn, tui muốn ngủ, tui muốn đi ngủ. Bước vô rồi cái nằm liền. Thường thường Sư Phụ đi về mà chưa có thay quần áo, chưa tắm rửa là không có lên giường. Tại sợ làm dơ tấm nệm đó. Nhưng về nhà mình cởi bớt cái y phục bên ngoài ra cho nên nằm dài luôn. Nằm rồi cái không muốn đứng dậy. Nhưng 7 giờ rưỡi có truyền thanh của Âu Lạc (Việt Nam) phỏng vấn đó. Rồi nghe nói có báo Mỹ nhưng mà họ lại không được hay sao đó. Rồi nói cô gì đó, nhà ca gì đó muốn lên thăm, Sư Phụ nghe toàn là tên lớn không. Sư Phụ ngủ không được nữa. Hết hồn.
Cái lật đật nhổm dậy đó. Nhưng mà mắt nhắm mắt mở, tưởng đâu dậy hết nổi rồi, tưởng đâu đi ra còn nói với mấy người đó “Chào” rồi cái “Tạm biệt” liền vậy đó. Nhưng mà sau cũng dậy được, rồi nói chuyện với họ một hồi đó, những vấn đề kích động tâm linh đó. Rồi cái Sư Phụ tỉnh đó. Chứ lẽ ra Sư Phụ nằm đó mà cứ tưởng tượng mình không thể nào nhấc chân, nhấc tay lên được đó. Mệt tới mức vậy đó. Tại mấy đêm nay đâu ngủ, đêm nào cũng thức hết. Thức đêm nhiều nó mau già lắm, biết không? Rồi cái mặt nó xấu, xấu gái đi. Thôi kệ, cũng may là không có chồng, không thôi… Chứ không thôi chắc chồng bỏ ha. Thành ra làm Minh Sư không được có gia đình là vậy đó, chắc vậy đó ha. Tại ta xấu đi, rồi người ta bỏ. Thôi thà mình bỏ ta trước cho nó có danh vọng.
Nói chuyện tầm bậy, đợi cái cuốn sách trí huệ nó đến, nó chưa đến. Tôi chỉ nói lòng vòng, nói chuyện vớ vẩn, chờ đợi “trí huệ” đến. Khi tôi nhìn quá nhiều người quý vị, tôi đã sợ rồi, không thể khai mở “trí huệ” của mình. Có chuyện gì vui không? Muốn hỏi gì Sư Phụ không? Không ấy hỏi đi rồi Sư Phụ nói cho nghe. Hay là hỏi đi rồi tui nói cho nghe. Hồi nãy phỏng vấn, quý anh đài truyền hình cứ kêu Sư Cô hoài. Hồi đó giờ mình tưởng đâu mình là Sư Phụ. Gặp anh đó ảnh cứ kêu Sư Cô hoài, mình cứ dòm không biết ổng nói chuyện với ai vậy cà. Nói một hồi lâu mới biết. Chà! Chắc ổng nói mình đó. Tại xung quanh đâu có ai đâu. Rồi cũng quen. Rồi ba hồi Sư Cô, ba hồi Sư Phụ, ba hồi tui, rồi ba hồi chúng tôi.
Nói tiếng Âu Lạc (Việt Nam) nó hơi kỳ quá ha. Nó hơi hơi khó, nó không có thông suốt ha. Nói tiếng Anh nó dễ hơn. Sao kỳ ha? Hay tại mình vong bản hay là sao vậy cà? Tại mấy kỳ này đi đâu cũng nói tiếng Anh không à. Không có nói tiếng Anh thì nói tiếng Tàu mà. Thành ra tiếng Âu Lạc (Việt Nam) hình như mốc meo ở xó nào đâu á. Ít khi mà nói lắm. Âu Lạc (Việt Nam) đâu có ai theo sát bên đâu. Có mấy người đó. Rồi nó cứ lo làm truyền hình đồ không, nó đâu có đếm xỉa gì tới tui đâu. Thành ra Sư Phụ nói tiếng Âu Lạc (Việt Nam) không bao giờ được. Hình như khó nghe quá.
Sách của tôi đâu? Chưa tới hả? Thôi, được rồi. Thôi quý vị hỏi gì ha, có cần hỏi gì hỏi lẹ. Vậy đó, cho nó tự nhiên hơn. Chứ ngày nào cũng đọc sách hoài, làm như mình có học vấn lắm vậy đó. Quý vị có hỏi gì không? Có? Không? Thành Phật hết rồi, phải không? Khai ngộ rồi. Khỏi hỏi hả? (Gặp Sư Phụ mừng.) Gặp mừng quá rồi cứng miệng nói không ra lời? Ờ. Tôi gặp quý vị cũng mừng lắm. Sư Phụ gặp quý vị cũng mừng lắm. Rất là đáng công lao. Nhưng mà thật ra Sư Phụ hết có muốn đi đâu hết. Đi mệt quá. Mấy đêm nay đâu có ngủ gì được. Đêm nào cũng thuyết pháp xong rồi cũng… Thí dụ truyền Tâm Ấn là cũng 4, 5 giờ sáng. Nằm chút rồi (người-thân)chó nó sủa, (người-thân-)mèo nó kêu, rồi hết. Chấm dứt chương trình. Hồi nãy về nhà, mới nằm xuống là (người-thân-)chó ở bên hàng xóm nó cũng bắt đầu nó làm cách mạng đó. Kêu réo um sùm không cho ai ngủ hết. Nhưng mà Sư Phụ cũng ngủ đại à. Mặc kệ nó. (Người-thân-)chó sủa mặc (người-thân-)chó, giường ta ta cứ ngủ ha.
Photo Caption: Thượng Đế Tô Điểm Ngay Cả Thiên Nhiên Hoang Dã Bằng Tình Thương-Huy Hoàng











