Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Trí Tuệ Và Tình Thương Vô Điều Kiện Của Người-Thân-Động Vật, Phần 4/7

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi nhớ hồi mình mới khởi sự ở Formosa [Đài Loan] đó là năm mới… Giao thừa. Tôi vừa mới giảng pháp xong và trở về lều. Lúc đó, chúng tôi chưa có đất đai, chưa có nhà cửa, chưa có gì hết. Tôi mới bắt đầu…mọi thứ phát triển quá nhanh. Tôi không có thời giờ, không có tiền bạc cho đệ tử. Có những đệ tử muốn xuất gia, vì lúc đó tôi mặc đồ cà-sa, và họ theo tôi. Họ cũng muốn như vậy, như là xuất gia. Thì cũng được. Chúng tôi sống bên nhau. Nhưng tôi không có tiền để làm gì cho họ. Không có nhà. Cho nên thậm chí mọi người không có được một cái lều. Tôi đã kể chuyện này chưa? Rồi, phải không? (Dạ rồi.) Đừng bắt tôi phải kể lại thứ nhàm chán. (Chưa kể bằng tiếng Anh.) Hả? (Chưa kể bằng tiếng Anh ạ.) Chưa kể bằng tiếng Anh à? Được rồi, được rồi. Quý vị còn muốn nghe không? (Dạ muốn.) Được rồi.

Vậy nên dù sao thì không phải ai cũng có một cái lều. Dĩ nhiên tôi có một cái lều, làm Thầy mà. Hơn nữa, tôi ngáy. Không. Chắc không ngáy đâu. Nhưng ai biết được? Đâu ai ở đó đâu mà biết. Rồi biết sao không, ba người ở chung một lều, chật lắm. Nhưng ít ra cũng ấm. Đôi khi đi ngang qua, là biết lều này của ai. Vì mấy ngón chân thò ra, nếu thấy cộm phía cuối thì biết chắc là Đồng, thí dụ vậy, hoặc Đồng gì đó, mấy anh cao. Nhưng chúng tôi cho người cao ở với nhau. Cho nên có thể thấy lều nhô ra, một bên hay hai bên, là biết ngay được đầu chỗ nào, chân chỗ nào. Rất dễ. Hồi đó là như vậy. Tôi nói cái đó để chi vậy? Ồ. Nhớ rồi.

Tôi trở về sau buổi thuyết pháp ở Bình Đông. Hồi đó không có đất, nên chúng tôi cắm trại bên bờ sông ở Bình Đông. Nhớ rằng chúng tôi may mắn. Tại vì con sông nhiều khi không biết đâu mà lần. Bất cứ sông gì, mình không bao giờ biết được nó từ đâu đến. Cho nên đừng bao giờ cắm lều bên bờ sông, cho dù mực nước thấy thấp và đó không phải là mùa mưa. Vì có thể ở đó không mưa, nhưng trên nguồn nó đang mưa. Có thể là đất lở, bùn lở, và nước như trút đang chảy xuống, lúc đó mới khổ. Nhiều lần chúng tôi may mắn. Quý vị cũng từng đến đó một lần, nhưng lúc đó không sao. Tôi bảo đảm cho nó không sao. Nhưng nếu ở một mình hoặc với một nhóm bạn, đừng liều lĩnh nha. Tại vì dĩ nhiên tôi phải bảo đảm cho nó không sao, thêm vào đó may mắn và Gia trì của Sư Phụ, và tình thương Thượng Đế.

Rồi tôi tới đó, và trở về lều. Hồi đó ngay cả đồ nấu nướng cũng không có. Ai cũng theo tôi lẹ quá, mà mình đâu có kinh nghiệm. Không có kinh nghiệm làm Thầy hay là có đệ tử theo khắp nơi. Cho nên mỗi ngày tôi cứ mua thêm lều, thêm hoài. Bất cứ gì, dù ai tới, họ có tiền thì họ mua lều; nếu không có, tôi có thì tôi mua lều cho họ, ba, bốn người ở chung. Chúng tôi không có ngay cả đồ nấu nướng, cho nên chúng tôi đốt lửa trại, đi lượm củi, và nướng khoai, táo, bất cứ gì, rồi ăn. Hồi đó một số đệ tử cũng tới gặp tôi. Họ đi theo, ô-kê, tôi hoan nghênh. Rồi chúng tôi cùng nhau nướng khoai, uống trà, nói chuyện khoai ngon như thế nào.

Vậy thôi; rồi anh này về nhà chỉ trích tôi. Mới ngồi đó mà đã chỉ trích rồi. “Minh Sư gì kỳ vậy? Ngồi đây nói chuyện khoai”. Tôi cả ngày chưa ăn gì, tất cả đều chưa ăn, chúng tôi làm việc đủ thứ. Mà đó là đêm giao thừa. Lẽ ra phải có bánh ú thuần chay, bánh bao thuần chay. Bánh mì, bánh pudding (thuần chay), bữa ăn thịnh soạn. Nếu không có thịt gà (thuần chay), ít ra cũng phải có thịt bò thuần chay hay gì đó. Không gì cả! Chúng tôi chỉ nướng gì đó ăn, bắp này nọ. Thế mà anh ấy ngồi đó chỉ trích. Thử tưởng tượng coi? Nhưng chúng tôi làm vậy đó. Chúng tôi làm vậy. Khi còn mới, chúng tôi lý tưởng hóa. Anh ấy theo tôi từ buổi thuyết giảng, háo hức muốn học thêm vì anh ấy có những thể nghiệm tốt. Đó là Đồng. Tôi nói cho quý vị biết bí mật. Anh ấy đã thú nhận sau đó. Bây giờ tôi nói cho quý vị biết thế này, có thể quý vị cũng chia sẻ một phần nghiệp chướng của anh ấy, nếu không thì anh chàng đó chẳng giúp ích gì được đâu. Ồ, anh ấy không phiền đâu. Anh ấy thích như vậy. Anh ấy chia sẻ một cách cởi mở.

Anh ấy là người duy tâm. Anh ấy đã tìm kiếm trong nhiều năm, và anh ấy đã đi chùa, làm nhà sư tạm thời này nọ, nhưng anh ấy chưa bao giờ tìm thấy bất cứ điều gì. Nhưng anh ấy đến nghe tôi thuyết pháp mới có một lần mà bệnh hết liền, anh ấy cảm thấy luồng điện ấm áp chạy khắp thân thể, và ngồi trong nhập định. Rồi nghe tôi thuyết pháp, đọc sách biếu, hồi đó chỉ có sách biếu thôi, anh ấy cảm thấy: “Trời ơi! Trời ơi!” Không thể tin được trên đời này vẫn còn có Minh Sư như vậy. Thế là anh ấy đi ngay dù rất bận. Anh là con trai duy nhất đi làm trong gia đình đó, và gia đình lệ thuộc nhiều vào anh vì nông trại họ có. Thật sự anh ấy không thể nào bỏ đi được, không thể nào rời nhà được. Nhưng anh nói không cần biết, anh phải đi.

Sau đó anh có thể nghiệm một điều rất tốt. Hồi đó cánh tay đau hoài vì vắt sữa (người-thân)-bò và -dê. Rất là đau, nhấc ngón tay cũng không nổi. Đau như vậy lâu lắm rồi mà không có gì chữa khỏi. Nhưng anh đến nghe [tôi] giảng kinh, thì luồng điện ấm chạy khắp cánh tay và thân thể, thế là xong, hết, rồi anh nhập định. Thành thử anh thích quá chừng, anh lật đật chạy theo tôi. Thường thường chúng tôi không có mời người ta tới đó. Chỉ có mấy cái lều. Trời ơi! Đã ba người một lều rồi, còn chứa bao nhiêu được nữa? Cho nên chúng tôi không mời ai. Nhưng anh ấy chạy với chúng tôi, đi theo, và thêm một người nữa. Sau đó, thay vì cảm ơn tôi hay cảm ơn Lực gia trì gì đó xuyên qua tôi, anh ấy lại ngồi đó, thậm chí không muốn tôi ăn khoai. Anh ấy muốn Phật pháp nữa. Muốn Phật pháp của anh ấy nữa.

Dĩ nhiên anh ấy nóng lòng tu học, ai mà trách được? Nhưng thử nghĩ làm Minh Sư nguy hiểm tới cỡ nào! Đêm giao thừa, muốn ăn củ khoai cũng không được, khi mọi người có nhà cửa, tiệc tùng, ăn uống, mà anh ấy quên hết những cái đó. Thiết tha như vậy, dĩ nhiên không thể trách được. Nhưng đôi khi nôn nóng quá cũng có thể làm mình mù quáng. Cho nên, hãy thong thả, từ tốn, thì Phật sẽ đến với quý vị. Trời ơi, vị Phật nào cũng sẽ sợ đến với Đồng. Tôi sẽ sợ, phải không? Nếu quý vị sốt ruột quá như vậy, Trời ơi! Hãy coi đây như một bài học. Bình tĩnh. Bên Mỹ họ nói như vậy. “Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Một (người-thân-)chim của tôi Một (người-thân-)chim của tôi, có lần cô nàng bỏ đi. Tôi có kể hôm qua rồi, cô chim nhỏ thôi. Ờ. Cô bỏ đi. Cô muốn trải nghiệm thế giới. Cũng được. Tôi vui lòng. Tôi nói: “Nếu đó là Thiên Ý thì tốt. Dầu sao ta cũng tính thả hết các con ra. Các con được tự do cũng tốt. Cứ đi đi!” Nhưng tiện thể nói… người ta nói với tôi mấy (người-thân-)chim này sinh ra đã ở trong lồng, được người ta cho ăn bằng tay từ khi còn nhỏ. Họ xem con người như mẹ của họ. Ờ. Thật ra một (người-thân-)chim nói là tôi là (người-thân-)chim đẹp. Không, không nói giỡn đâu. Không nói giỡn đâu. Ờ. Chú nói chú thích thị giả của tôi vì anh đó nói nhỏ nhẹ, nhưng chú thích tôi tại vì tôi là cô chim xinh đẹp. Ờ, đúng như vậy, không nói giỡn đâu.

Quý vị có thể nói chuyện với chim, có thể nói chuyện với chim, nhưng quý vị phải hạ đẳng cấp, hơi mệt hơn. Khi nào khẩn cấp mới làm. Có ai trong quý vị ở đây biết nói chuyện với (người-thân-)động vật không? Giơ tay lên xem. Quý vị có thể? Không, ý tôi không phải chỉ nói bla bla bla, mà là nói chuyện bên trong. Chú có thể nói chuyện lại với quý vị không? Cả hai quý vị đều làm được hả? Tuyệt. Vậy thì quý vị hiểu những gì tôi nói rồi. Còn ai nữa không? Ừ, tốt lắm. Đến đây, đến đây. Đến đây. Đến đây. Tôi sẽ để quý vị nói chuyện với (người-thân-)chim của tôi sau và xác minh những gì tôi đã nói, rằng tôi là một “(người-thân-)chim xinh đẹp”, đúng như vậy. Phải. Giờ thì cẩn thận nhé. Nếu quý vị không thích tôi, thì đã có người thích tôi như một (người-thân-)chim rồi. Vì chú nói tôi mặc đồ sặc sỡ – quý vị biết (người-thân-)chim rất thích màu sắc mà. Họ nhà chim vẹt rất thích màu sắc. Có khi tôi đeo vòng cổ đầy màu sắc cho họ mổ. Họ thích lắm. Quý vị hiểu những gì tôi nói ha. Tôi không nói giỡn đâu.

Cho nên (người-thân-)chim này đi ra ngoài chơi. Cô nàng thích ngắm phong cảnh này kia. Nhưng tiện đây, vì người ta nói với tôi là mấy bạn vẹt này sinh ra trong lồng, nên không dễ sống ngoài trời được. Một người làm thí nghiệm với 100 (người-thân-)vẹt. Ông cho 100 (người-thân-)vẹt ăn, nhưng ông cho một (người-thân-)vẹt hoang vào sống chung với những (người-thân-)vẹt do con người nuôi bằng tay, (người-thân-)vẹt nuôi trong nhà, để chú dạy mấy bạn vẹt này ngay từ đầu cách sinh tồn rồi ông mới thả họ đi. Nhưng trong 100 (người-thân-)vẹt đi ra, chỉ có một chú sống sót. (Ồ!) Thành ra tôi lo cho những (người-thân-)chim này. Dĩ nhiên mình có thể bảo cô vẹt về, nhưng không thể bắt buộc cô. Cho nên chúng tôi phát tờ rơi khắp nơi. Cô nàng bay xa, nhưng một ngày rưỡi sau thì trở lại. (Ồ.) Ừ. Lý do chúng tôi không kiếm ra, là vì cô vẹt nói: “Mấy người lo lắng, nóng lòng quá. Làm con sợ quá. Có chuyện gì vậy?” Ngay cả lúc cô vẹt ở gần đó cũng không cho chúng tôi biết.

Dĩ nhiên, tôi biết cô nàng ở đâu, nhưng không trông thấy. Tôi biết cô nàng ở đâu rồi và đi về hướng đó. Rồi sau đó có người gọi chúng tôi và xác nhận họ thấy cô nàng ở chỗ đó. Cô nàng còn bay xuống một người lái xe đạp, đậu trên tay của người đó. Ai cũng thấy, nhưng cô nàng lại bay nữa. Và cô nàng rất thân thiện. Dĩ nhiên cô nàng có thể bay tới quý vị hay bất cứ người nào. Nhưng rồi cô nàng lại bay đi nữa. Tôi tới đúng chỗ rồi, và đúng hướng. Chỉ là cô vẹt trốn thôi. Nên chúng tôi không sao tìm ra. Sau đó cô nàng nói tại vì chúng tôi bồn chồn. Chúng tôi lo lắng quá mức. Chúng tôi hối hả, nóng ruột quá. Từ trường gay gắt quá, sợ hãi quá, nên cô vẹt không dám trả lời. Nhưng sau đó cô nàng tự trở về. Cô nàng không về nhà mà sang nhà bên cạnh. “Quíc-ki! Quíc-ki!” Tôi nghe cô vẹt kêu, tôi nói: “À!” Tôi kêu thị giả tới và nói: “Lại đây. Cô vẹt ở đằng kia”. Và quả nhiên cô vẹt ở đó. Nhưng khi thấy chúng tôi đứng đó, cô lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô vẹt còn không nhìn anh thị giả, mà còn kêu rất to: “Quíc-ki! Quíc-ki! Quíc-ki! Quíc-ki! Quíc-ki!” Nhưng không nhìn... “Quíc-ki! Quíc-ki!”

Khi cô nàng về nhà, chúng tôi cho cô ăn, cô không ăn, kiểu như: “Con đã ăn ở ngoài rồi”. Nhưng khi chúng tôi vào phòng, nhìn ra. Ồ, cô nàng ăn lấy ăn để. Trời ơi! Ăn, uống, ăn, uống, ăn, uống. Trời ơi! Bên này, bên kia, bên này, bên kia. Ồ, tôi nhìn mà thấy mệt dùm cô nàng. Trời ơi! Lẹ lắm! Mổ! Mổ! Mổ! Mổ! Ăn, uống, ăn, uống như vậy đó, làm như không có dịp nào nữa, giống như không có đồ ăn là chết. Rồi tôi bước ra, nói: “Trời ơi, ăn ngon ha! Thấy cưng thưởng thức đồ ăn ta vui lắm”. Thế là cô vẹt ngừng ăn, kiểu như: “hưm”. Cô nàng ngừng lại nhìn đâu đó trong không trung. “Ồ, trời đẹp quá!” Quíc-ki! Quíc-ki! Đâu có gì đâu. Tôi lại trở vào nhà, nhìn lén qua cửa sổ: ‘Chaak, chaak, chaak, chaak, chaak!’ Ăn, uống, ăn, uống, ăn, uống! Ồ, ăn lấy ăn để! Không tin nổi. Tôi không thể tin là (người-thân-)chim mà như vậy. Ý nói, mình biết rằng chim là chúng sinh như chúng ta. Biết rằng họ cũng thông minh và có linh hồn, nhưng dầu vậy, đối với đầu óc, mình vẫn nghĩ cô nàng là (người-thân-)chim. Vẫn không thể mánh khoé như loài người chúng ta. Nhưng trời ơi, không, không! (Người-thân-)chim như vậy đó, vậy đó. (Người-thân-)chó của tôi cũng vậy. Họ dạy tôi nhiều lắm. Ờ, tuyệt ha! Quý vị làm vậy hả? Tôi thích đó.

Cho nên càng tìm hiểu về người-thân-động vật, quý vị càng phải tôn trọng tất cả chúng sinh, vì họ thật sự biết, họ biết thật sự. Nhiều cái họ biết mà tôi phải ngạc nhiên. (Vâng.) Họ giả bộ không biết, không bận tâm, vì muốn đóng vai (người-thân-)chim và (người-thân-)chó. Nhưng tới khi cần phải bảo vệ gì đó cho chính mình, thí dụ như: “Cưng thích xương thuần chay không?” “Ồ, thích, thích”. Rồi chạy tới chỗ để xương thuần chay, đứng ở đó. Sao họ biết? Xương thuần chay có nghĩa là gì đối với họ? Cái gì cũng biết hết. Hoặc bình thường tôi gọi: “Lại đây! Lại đây!” Nếu họ đang chơi, họ không muốn lại. Nhưng nếu tôi nói: “Muốn ra ngoài không?” “Ồ, muốn, muốn”. [Họ] chạy, chạy, chạy liền tới chỗ để dây đeo cổ hoặc tới cửa, rồi chờ ở đó. Đừng nói là họ không hiểu.

Họ hiểu hết đó. Biết sao không? Cho dù họ không hiểu tiếng Anh, khi quý vị nói với họ, dù quý vị không có khả năng giao tiếp với (người-thân-)động vật, khi nói chuyện với họ, trong đầu quý vị hiện ra hình ảnh gì đó, và họ thâu nhận hình ảnh đó. (Dạ phải.) Hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu.) Cho nên họ hiểu quý vị. Hiểu hoàn toàn những gì quý vị nói. Trừ khi họ muốn lờ mình, không muốn hiểu thôi. Thì đó là chuyện khác. Tôi quên là họ làm những gì để kể cho quý vị nghe, nhưng họ rất thông minh. (Vâng.) Họ hiểu thật và làm theo đó.

Photo Caption: Chúng Em Trông Nhỏ Bé, Nhưng Xuất Thân Từ Cây Đại Thụ

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần (4/7)
1
Giữa Thầy và Trò
2025-09-06
1687 Lượt Xem
2
Giữa Thầy và Trò
2025-09-07
1393 Lượt Xem
3
Giữa Thầy và Trò
2025-09-08
1379 Lượt Xem
4
Giữa Thầy và Trò
2025-09-09
1377 Lượt Xem
5
Giữa Thầy và Trò
2025-09-10
1360 Lượt Xem
6
Giữa Thầy và Trò
2025-09-11
1259 Lượt Xem
7
Giữa Thầy và Trò
2025-09-12
1185 Lượt Xem
Xem thêm
Video Mới Nhất
Giữa Thầy và Trò
2025-09-25
688 Lượt Xem
39:16

Tin Đáng Chú Ý

1 Lượt Xem
Tin Đáng Chú Ý
2025-09-24
1 Lượt Xem
Giữa Thầy và Trò
2025-09-24
1255 Lượt Xem
36:11

Tin Đáng Chú Ý

318 Lượt Xem
Tin Đáng Chú Ý
2025-09-23
318 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android